Người ta nói, mẹ là đất, cha là trời. Mẹ nuôi nấng, yêu thương còn cha là người dạy dỗ. Sinh lão bệnh tử là qui luật của cuộc sống, không ai tránh khỏi.
Cha hãy yên nghỉ con xin hứa sẽ làm hết di nguyện còn lại của cha. Giờ phút cuối cùng trong đời, Cha nằm bất tỉnh. Yên lặng quá. Con bất lực đứng bên cha. Con đặt tay cha vào tay mình, và nắm chặt. Bàn tay cha thật to lớn, xương xẩu, thô ráp nhưng vẫn ấm áp.
Con biết cha không bao giờ tỉnh lại nữa, chắc cha đau đớn lắm. Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả nỗi đau thể xác khi cha phải từ giã cuộc sống này. Con chỉ thấy đôi mắt nhắm nghiền của cha tuôn ra hai dòng lệ cuối cùng. Con cảm thấy được trấn an rất nhiều bằng cách nhớ hình ảnh giản dị nắm tay cha trong những giờ phút cuối cùng trong đời.
“Đôi bàn tay cha
Sớm khuya tảo tần
Làm lụng vất vả
Nuôi con khôn lớn
Đôi bàn tay cha
Sao mà nhăn nheo
Chắc tại nắng đấy”
Mùa đông nhớ về cha nơi thiên đường xa lạ
Một đời cha luôn tần tảo chắc chiu
Nắng sớm đồng trưa những buổi chiều bên mái rạ
Nụ cười của cha hòa vào lời ca của mẹ
Đất nảy mầm – Một đàn con lớn khôn!
Gió thoảng hương đưa bông lúa bồn chồn
Trăng cúi mặt nhớ về người đã khuất
Thấp nén nhang con khấn nguyện một điều duy nhất
Cha hãy yên lòng con hiểu rõ mình sai.
Con xin hứa sẽ làm hết di nguyện của cha.
Tuổi trẻ một thời bồng bột nay đổi thay
Nhờ những trận đòn roi ngày xưa con hờn trách
Con làm cha rồi mới hiểu rõ ràng câu chức trách
Hy sinh một đời cha chẳng đòi lại nghĩa ơn.
Minh Hiếu
Thật sự khi đọc xong bài viết thấy mình đâu đó…! Mất cha mình chơi vơi không còn điểm tựa.