Chúng ta đã bên nhau 17 năm rồi anh nhỉ! Mười bảy năm khoảng thời gian chưa phải quá dài, nhưng cũng không phải ngắn. Mười bảy năm qua, cuộc sống của chúng ta như một bộ phim dài tập với đầy đủ hỉnộái_ố.
Anh đến bên em như sự sắp đặt của số phận. Số phận mang anh đến để cho em được sống cuộc đời trọn vẹn. Đến giờ phút này, em càng tin đó là sự thật. Chúng ta gặp nhau, không lãng mạn, ngôn tình chút nào anh nhỉ. Em_ một cô gái thôn quê, từ tỉnh lẻ vừa tốt nghiệp cấp 3 lên Hà Nội làm thuê, vì cuộc sống khó khăn gặp anh là nhân viên bán hàngở đó. Những ngày đầu chưa quen việc, ngơ ngác, bỡ ngỡ anh tận tình chỉ bảo, giúp đỡ như một người anh trai với cô em gái. Rồi thời gian dần trôi, một thứ tình cảm khác đã nảy sinh và khi anh biết hoàn cảnh gia đình em: một mình mẹ bươn trải, vất vả nuôi hai chị em khôn lớn, em tốt nghiệp cấp 3 phải đi làm để cùng mẹ lo cuộc sống của ba mẹ con. Anh bảo anh thương em thiệt thòi, anh sẽ lấy tình yêu của mình để che chở, bù đắp những thiếu thốn tình cảm cho em. Và chúng ta đã đến với nhau như thế. Rất nhanh sau đó, vợ chồng mình đã vui mừng vì em có bầu. Và… niềm vui chẳng tày gang, khi bác sĩ thông báo thai lưu 10 tuần tuổi. Và… cũng từ đây, một chuỗi những ngày đầy nước mắt, đầy khó khăn bắt đầu anh nhỉ.
Chuỗi ngày đi tìm Con.
Sau khi mất con. Hai vợ chồng mình đã nghỉ việc và trở về nhà bắt đầu công việc mới. Một thời gian ngắn sau, chúng ta lại hồi hộp đón tin vui khi bác sĩ thông báo em có thai. Từng ngày, từng ngày hai vợ chồng mình đã mừng rỡ, đã hạnh phúc khi em bé lớn dần trong bụng mẹ. Khi chúng ta chỉ còn cách ngày gặp con có 1 tháng thôi, 1 tháng thôi anh nhớ không…. thì con lại đột ngột bỏ chúng ta lần nữa…….. Lại một chuỗi ngày đầy khó khăn, nước mắt trôi qua. Anh vẫn luôn bên cạnh em, anh vẫn luôn mạnh mẽ, (hay anh tỏ ra mạnh mẽ), lúc này em cũng không biết nữa, vì em như người không cảm xúc rồi, đau đến tê liệt cảm xúc. Nhưng anh đã xốc em dậy để tiếp tục cố gắng.
Lần thứ ba, vợ chồng mình đón tin có con trong lo sợ phập phồng. Con được 4 tuần, 6 tuần, tim thai dương tính, con được 3 tháng, 5 tháng. Mỗi một lần đạp của con là hai vợ chồng lại nín thở, hồi hộp. Khi Con được gần7 tháng , ông trời lại thử thách chúng ta. Con ra đời sớm ( mới 28 tuần), con đã chiến đấu để giành sự sống như một chiến binh dũng cảm. Nhưng một lần nữa, con lại rời bỏ chúng ta…..
Em đã gần như phát điên, rơi vào trầm cảm, khóc lóc, rồi lại câm lặng. Em giam mình trong nhà mấy tháng trời, không muốn gặp ai, nói chuyện với ai. Em chỉ nghĩ đến cái chết. Lúc này em chẳng nghĩ được cho ai cả, kể cả anh. Em chỉ thấy em đau mà không biết là anh cũng đau không kém. Anh phải nuốt nước mắt vào trong, vẫn phải gồng lên mạnh mẽ. Anh ân cần chăm sóc em, nhẫn nại, nhẹ nhàng trước những cử chỉ, những lời nói bất cần của em. Từng ngày, từng ngày anh đưa em trở lại với cuộc sống bình thường.
Anh luôn tạo không khí vui vẻ, thoải mái cho em, luôn đứng ra che chắn trước áp lực gia đình. Em biết hết. Em cố gắng vượt qua tất cả, em vẫn khao khát có con. Và lần này khao khát của em đã thành sự thật. Ba tháng đầu, ngày nào anh cũng chở em 20 cây số đi tiêm( giữ thai), thai được 12 tuần bác sĩ chỉ định khâu cổ tử cung( vì cổ tử cung thấp dễ xảy thai). Chín tháng mang thai là chín tháng sống trong sợ hãi của hai vợ chồng và gia đình. Dư âm của những lần trước ám ảnh vào trong cả giấc ngủ. Chín tháng không thể nở một nụ cười, lúc nào cũng căng như dây đàn. Khi thai 37 tuần thì em phải nhập viện vì tiền sản giật, thiếu máu.
Các bác sĩ cố gắng chăm sóc, giữ thai thêm cho cứng cáp. Khi tròn 38 tuần thai đột nhiên chuyển biến xấu. Bs chỉ định mổ cấp cứu. Khi ký giấy mổ, thấy anh căng thẳng em phải cố tỏ ra bình tĩnh. Tự nhiên lúc này thấy thương anh quá đỗi. Khi vào phòng mổ, bác sĩ chỉ định gây mê để mổ…. Tỉnh dậy, thuốc mê vẫn còn nên em mãi mới mở mắt ra được, và việc đầu tiên là em giơ cánh tay trái lên nhìn. HAI CÁI VÒNG TAY. HAI CÁI VÒNG TAY. Có nghĩa là : CON chúng ta đã an bình. Y tá gọi người nhà vào: Anh cười hớn hở nắm tay em: chúng ta có con trai 2,9 kg em ơi. Lúc này em mới thở được, em mới cười được. Cảm ơn anh!
Trộm vía, nhìn con lớn từng ngày, xinh xắn, trắng trẻo, nhanh nhẹn mà em hạnh phúc biết nhường nào. Anh cũng thế phải không. Chỉ có một điều phải xin lỗi con trai của mẹ là trong thời gian mang thai con, mẹ đã quá căng thẳng, nên khi sinh con ra nét mặt con rất buồn, con hầu như không cười, và chỉ cần nghe ai nói to là con bật khóc. Mãi đến tháng thứ 4 con mới bắt đầu biết cười, nụ cười của con đã xóa tan bao mệt mỏi, đau đớn, vất vả của chúng ta anh nhỉ.
Một buổi tối khi con một tuổi rưỡi, em đang lau người thay quần áo cho con thì em bị ngất xỉu… và một lần nữa cuộc đời lại thử thách em, thử thách tình yêu của anh. Anh đưa em đi cấp cứu và sau khi làm một loạt các xét nghiệm, em được thông báo bị bệnh Lupus ban đỏ hệ thống. Một căn bệnh em và cả anh chưa bao giờ nghe tên. Nhưng được bác sĩ tư vấn và tìm hiểu thì em một lần nữa lại rơi vào trầm cảm thực sự. Đây là bệnh tự miễn, trong đó cơ thể người bệnh bị gây hại bởi các tự kháng thể và phức hợp miễn dịch. Vì một lý do nào đấy mà cơ thể người bệnh sinh ra một loại kháng thể chống lại các thành phần của chính cơ thể mình, gây tổn thương cho tất cả các cơ quan của cơ thể. Và hiện nay chưa có phương pháp chữa khỏi căn bệnh này.
Thế là lại một chuỗi ngày chống chọi với căn bệnh khủng khiếp. Em bị biến chứng thiếu máu, giảm tiểu cầu, viêm cầu thận, rối loạn nhịp tim, rối loạn giấc ngủ, đau đầu, trầm cảm…..Con nhỏ gửi ở nhà cho bà, cho ông. Còn anh một mình hàng ngày lên viện chăm vợ, xong lại về lo công việc. Nhìn anh cứ chay ngược, chạy xuôi mà em thấy giận mình vì mình mà để anh vất vả trăm bề.
Em xuất viện về mà người không ra người nữa, mặt mày, chân tay phù to, da dẻ xám ngoét….Anh vẫn bên cạnh yêu thương, lo lắng. Nhìn con nhỏ, em lại dặn mình phải vượt qua, phải cố gắng. 5 năm sau, như nhìn thấy sự cố gắng của em, và thưởng cho tấm chân tình của anh cuộc đời lại ban cho chúng ta một nàng công chúa. Mặc dù con sinh thiếu tháng, nhỏ xíu nhưng trộm vía con thương mẹ, thương cha nên chăm ăn ,chăm lớn. Sau khi sinh con sức khỏe của em ổn định hơn. Em có thể cùng anh chăm sóc các con và chăm lo gia đình để anh đỡ vất vả.
Giờ đây các con đã lớn hơn, ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ và rất biết thương mẹ, thương cha. Biết mẹ hay mất ngủ, sáng nào hai anh em cũng hỏi: đêm qua mẹ có ngủ ngon không, mẹ có bị mất ngủ không? nghe mà nhẹ bẫng cả lòng anh ạ. Hàng tháng, đều đặn anh vẫn chở em lên viện khám, xét nghiệm, lấy thuốc. Anh vẫn ân cần, chăm sóc em. Em không bao giờ quên những đêm em mất ngủ, đau đầu anh thức cùng rủ rỉ nói chuyện, xoa bóp đầu cho em.Em mệt mỏi, anh luôn quan tâm săn sóc em.
Nhiều lúc trong sâu thẳm em cảm thấy anh không những là chồng mà còn là người anh, người cha nữa. Em nợ anh nhiều lắm lắm. Cảm ơn anh và ngàn lần xin lỗi anh. Xin lỗi anh vì đã mang đến cho anh quá nhiều vất vả và thiệt thòi. Xin lỗi anh vì đã khiến anh phải hy sinh quá nhiều thứ. Anh xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc hơn, tốt đẹp hơn. Cuộc chiến với căn bệnh quái ác còn dài, dù không biết thời gian còn bao lâu và có thể cầm cự đến khi nào, nhưng em hứa vẫn sẽ tiếp tục cố gắng vì bên em còn có gia đình, có các con và có Anh. Cảm ơn Anh đã tặng cho em cuộc đời thứ hai!
Đỗ Nga