Tôi đã từng nhìn thấy một bầu trời rất đẹp, bầu trời của thời ấu thơ. Một bầu trời xanh thẳm, nơi có một đám mây như cây nấm khổng lồ mọc lên trước mắt.
Tôi đã từng có những nỗi buồn rất đẹp. Nơi sân trường vắng, chỉ mình tôi ngồi đó, lắng nghe những bản tình ca để vơi đi nỗi nhớ mênh mang. Tôi đã từng có những niềm vui rất đẹp. Buổi trại xuân cuối cùng của những năm cấp 3, được nắm tay người mình thích, nhảy múa trong nền giai điệu hỗn độn ngập trùng.
Tôi cũng đã từng có một tình yêu rất đẹp. Nơi tôi đã làm tất cả, tất cả những gì lãng mạn, tất cả những gì chân thật, và tất cả những gì ngu ngốc nhất mà một đứa con trai có thể nghĩ ra.
Tôi đã từng có những yên bình rất đẹp như những đàn gà con chạy ríu rít, gió thổi rì rào, lá rơi trên thảm cỏ xanh mơn mởn, lặng lẽ nhìn cuộc sống trôi qua.
Tôi đi tìm vẻ đẹp ẩn mình trong những điều thân thuộc, vẻ đẹp của niềm vui, vẻ đẹp của nỗi buồn, vẻ đẹp của quá khứ, của hiện tại và của cả tương lai. Những vẻ đẹp vừa sống động, vừa dịu dàng, thật khó để nhận ra, và cũng thật dễ bị bỏ lỡ.
MH